Tối 26-06-2010, vào khoảng
9 giờ, tiết mục văn nghệ
cuối cùng của đêm văn nghệ
kỷ niệm 30 năm Liên Đoàn
Trường Sơn kết thúc. Những
tràng pháo tay và tiến reo
để hoan hô các em Thanh Đoàn
trong vũ khúc Stand By Me.
Khi quan khách lục tục ra
về, một vài liên đoàn trưởng
của các liên đoàn bạn c̣n
nấn ná ở lại để chúc mừng.
Anh H. nói : “… Chúc mừng
Trường Sơn nghe. Quá hay,
quá thành công!...”. Anh N.:
th́ chia xẻ: “ năm sau đến
lượt liên đoàn của tụi này
kỷ niệm 30 năm. Nhưng chắc
là sẽ không thể dựng được
một chương tŕnh văn nghệ
như Trường Sơn rồi. Tụi này
không đủ nhân sự…”. Chị H.
th́ kể lại: “…Tôi ngồi hát
theo bài T́nh Ca với em An
Nhiên. Rồi chỉ muốn lên ôm
hôn các em Ấu Nữ trong màn
múa dù, v́ chúng dễ thương
quá. Liên Đoàn Trường Sơn có
một ban văn nghệ đặc biệt
thiệt!”…
C̣n nhiều lời khen ngợi
tương tự lắm. Có lẽ không
chỉ có gia đ́nh Trường Sơn
mà nhiều quan khách cũng
thích thú với chương tŕnh
văn nghệ nghiệp dư dài hai
tiếng đồng hồ này. Ít người
biết rằng những người trong
ban văn nghệ đă bắt đầu bận
bịu từ ba tháng trước đó…
Tổ chức một đêm văn nghệ th́
cũng giống như tổ chức một
tṛ chơi lớn trong hướng
đạo.Những người tham gia vào
cuộc chơi vẫn ngày ngày đi
làm, đi học, tối về lo việc
nhà. Hăy thử tưởng tượng
những cá nhân đó đă kết nối
với nhau trong ba tháng trời
như thế nào, để rồi kết hợp
lại chỉ c̣n hai tiếng đồng
hồ đầy ắp niềm vui cho khán
giả.
Hăy tưởng tượng có một ban
tổ chức gặp nhau hàng tuần,
phân ra các tiết mục mà mỗi
ngành sẽ đóng góp. Sẽ có một
người đại diện ngành đứng ra
nhận trách nhiệm chọn tiết
mục, t́m người tŕnh diễn,
t́m người dàn dựng và tập
dợt, t́m người chuẩn bị các
công việc hậu cần như quần
áo, font trang trí… Mỗi
người một việc, cứ thế mà
thực hiện, giống như một tổ
chức chuyên nghiệp vậy…
Hăy tưởng tượng chi Trâm
ngồi ở nhà miệt mài vẽ những
bức tranh làm font cho các
màn hoạt cảnh Khi Người Lính
Trẻ Trở Về, Cô Hàng Chè
Xanh… Người xem cứ nghĩ đó
là do họa sĩ chuyên nghiệp
thực hiện. Chúng làm những
màn hoạt cảnh trở nên “bắt
mắt” hơn rất nhiều…
Hăy tưởng tượng ở ngoài
park, mỗi tuần trưởng Tâm và
chị Quỳnh Như tập múa bài
Tiếng Ve Gọi Hè cho các em
Brownie của ḿnh. Đây là
tiết mục của những diễn viên
nhí nhất mà được khen tặng
nhiều nhất. Những cánh dù
muôn màu sắc, những gương
mặt thơ ngây rạng rỡ. Thấy
có mấy lần “đạo diễn bất đắc
dĩ” Quỳnh Như ở ngoài park,
tự cầm dù loay hoay đứng múa
một ḿnh trước khi tập cho
các em. Chắc lúc đó tâm hồn
chị cũng trở lại hồn nhiên
như tuổi học tṛ… Trưởng
Tâm cho rằng tập cho các em
Brownie là sướng nhất, v́
chúng tham gia hết ḿnh.
Cũng chính các cô vũ công tí
hon này trở thành ca sĩ
trong bản hợp ca Trường Làng
Tôi. Ban đầu chỉ định chọn
ra 04 em hát và nói tiếng
Việt giỏi để tập cho lẹ.
Nhưng khi trưởng Tâm hỏi em
nào muốn tập hát, toàn bộ
các em Brownie đều xung
phong, th́ làm sao mà từ
chối được. Lúc đầu có em c̣n
đọc và phát âm không rành.
Nhưng rồi từng ngày qua, các
em hát mỗi ngày một tự tin.
Nghe các em hăm hở hát
“…Trường làng tôi không giây
phút tôi quên, dù cách xa
muôn trùng, trường ơi…”, có
phụ huynh chợt thấy mủi ḷng
v́ cảm động.
Hăy tưởng tượng ở sân nhà
trưởng Long hằng tuần, đó là
sân khấu tập của bà bầu Anh
Đào và các phụ huynh trong
hơn hai tháng trời. Cứ bảy
giờ tối Thứ Tư hằng tuần, là
chị Anh Đào bắt đầu điểm
danh xem các diễn viên của
ḿnh đă đến đủ chưa. Có khi
th́ trưởng Thoại vắng mặt
v́… con nhỏ khóc quá, không
đi được! Có khi toàn bộ
những người tham gia màn
hoạt cảnh Khi Người Lính Trẻ
Trở Về phải chờ trưởng
Linh - nhân vật chính - đi làm
về trễ mới tập được. Khi
trưởng Linh xuất hiện, mọi
người reo lên mừng rỡ: “…
Ahh! Cu Tí đă về….”. Hiếm có
buổi tập nào mà đầy đủ mọi
người, chị Anh Đào vẫn cho
tập với những vị trí trống.
Phải đi dự những buổi tập
mới thấy để có được mười
phút hoạt cảnh Trường Ca Con
Đường Cái Quan trên sân khấu
“hoành tráng như Thúy Nga
Paris” trong đêm diễn, các
phụ huynh và chị Anh Đào đă
đổ biết bao nhiêu công sức .
Dù đây chỉ là một “tṛ chơi
lớn” thôi, tại sao mọi người
lại tham gia hết ḿnh như
vậy?
Một phần v́ đại gia đ́nh
Trường Sơn. Cái cột mốc 30
năm cũng nói lên được sự gắn
kết của biết bao nhiêu người
trong đó, với biết bao tự
hào, t́nh thân. Mọi người
hết ḷng cho con em của
ḿnh. Mọi người hết ḷng v́
Trường Sơn cũng chính là gia
đ́nh của ḿnh.
Một phần v́ t́nh yêu văn
nghệ của những người tham
gia. Những người làm văn
nghệ nghiệp dư có cái hạnh
phúc là chơi văn nghệ v́ yêu
thích mà không phải v́ tiền.
Chỉ có điều, những nhóm văn
nghệ tài tử như vậy cần phải
có một đầu tàu để duy tŕ
nguồn cảm hứng chung. Gia
đ́nh Trường Sơn may mắn có
được điều này. Nếu không có
chị Anh Đào, mọi người sẽ
không có dịp thấy được chị
Nguyễn Đào trong cảnh nàng
Tô Thị của phố Kỳ Lừa, chị
đă diễn cảm như diễn viên
chuyên nghiệp vậy. Không có
chị Anh Đào cũng không có
trưởng Linh rất trẻ trung
khi nhập vai người lính trẻ
về thăm lại quê hương. Không
có anh Bá Thành, trưởng
Hoàng, những ca sĩ nghiệp dư
của Trường Sơn chưa chắc đă
tự tin trong các tiết mục
hợp ca như vậy.
Một tuần sau đêm diễn, khi
không c̣n phải lo lắng về
chuyện tập dợt, có một số
anh chị trong ban văn nghệ
nói rằng cảm thấy “trống
trống, buồn buồn”… Mọi người
bắt đầu nhớ lại những lo
toan, bận rộn trong suốt ba
tháng trời.Sẽ rất khó tả cho
“người ngoài cuộc” nghe
những buồn vui trong thời
gian ấy có ư nghĩa như thế
nào với “người trong cuộc”.
Đại gia đ́nh Trường Sơn và
t́nh yêu văn nghệ là hai sợi
dây vô h́nh đă gắn kết mọi
người lại để có được đêm văn
nghệ Trường Sơn 30 năm thật
đẹp. Thêm một kỷ niệm khó
quên nữa trong những ngày
gắn bó với Liên Đoàn Trường
Sơn chúng ta …
Doăn Hưng |